Sương khuya lạnh đôi [Am] vai đi về thui thủi một [Dm] mình
Ưu tư nặng con [G] tim em buồn thao thức cả [C] đêm
Sao anh bỏ ra [E7] đi bỏ quên em giữa [Am] dòng đời xuôi ngược
Giờ [Dm] đây đã mất nhau [E] rồi tình mồ [Am] côi.
Trong bơ [C] vơ trong nỗi đau [F] vùi
Em [A] chợt biết [D] rằng tội em [Am] nghèo rớt trái mồng [E] tơi
Mà trèo cao vướng sợi tình [Am] rồi
Nên té giữa [Dm] đời ôm trái [E7] sầu buồn đơn [Am] côi
2. Có lẽ tôi [D] nghèo nên người ta mới phụ [Am] tình (và)
Có lẽ tôi [D] nghèo sao trớ [A7] trêu hỡi trời [D] xanh
Con [E7] đường tình [Am] mong manh đã dành sẵn cho [C] mình
Nên [D] yêu đương không [Am] thành tình
Tthôi [E7] đành sống kiếp cô [Am] đơn [D][Am]
[D] Nhưng có ai nào ngờ đâu
[Am] Tình yêu kia [D] tan theo mộng [E7] vàng
[A7] Người đã [D] mau quên lời xưa ước hẹn phụ tình [Am] tôi
Nên [E7] giờ cam đành lẻ [Am] loi
[Am] Nhớ lúc anh [D] vừa quen nào em đã hiểu [Am] gì (mà)
Cứ ngỡ như [D] bạn thôi sớt [A7] chia nhau buồn [D] vui
Anh [E7] thường chờ [Am] em sau những buổi tan [C] trường
Anh [D] trao em thư [Am] hồng (mà) lời [D] thư sao dễ [E7] thương
Nhớ những câu [D] mà anh thường hay viết nhiều [Am] lần (mà)
Thấy dễ thương [D] làm sao những [A7] khi ta nhìn [D] nhau
Xin [E7] dành trọn [Am] cho anh trái tim [C] này
Nhưng [D] yêu đương không [Am] thành thôi [E7] đành sống kiếp cô [Am] đơn
——————
1. Tội tình – St: Hàn Châu
2. Có lẽ – St: Lê Kim Khánh
02. Đôi mắt trăng thâu - Lưu Thành
04. Tiếng chim quyên - Hồng Xương Long
05. San Francisco - John Phillips
06. Trỏ chơi thế thân 2 - Nhạc Hoa
07. Yêu là yêu - Trương Lê Sơn
08. Ngẫu hứng chiều thu - Nguyễn Tuấn Sao Mai
11. Một lần dang dở - Nam Vĩnh
12. Khúc tình xuân 2 - Phạm Thị Bích Quyên
13. Biển vẫn trong tôi - Còng Biển
14. Phượng vương màu nhớ - Nguyễn Hữu Liệu
15. Hoa sứ nhà nàng - Hoàng Phương
16. Anh yêu em là thật - Nguyễn Đình Chương
19. Em có người yêu chưa - Keyo
20. Dã quỳ hóa chia xa - Lâm Tuấn Pha
21. Xin - Đạt G
22. Liệu giờ - 2T
23. Trong tay nhau - Vũ Thành An
26. Sài Gòn thứ bảy - Anh Bằng
27. Như khúc tình ca - Nguyễn Ngọc Thiện
28. Khi đã muộn màng - Tường Văn