2. Đậm sâu ngờ [F] đâu lại đau chất chồng lên [G] lý trí u sầu
 Cạnh nhau mà [Em] bao điều xấu cứ nối tiếp ùa [Am] về đằng sau
 Một nửa hồn [F] anh tan biến một nửa kia cũng [G] hóa ưu phiền
 Anh phải mở [Em] lối tiễn bước em về nơi xa [Am] xôi.
 ĐK:
 Từ lúc em [F] rời anh đã cắn chặt lên đôi [G] môi
 Đứng lên lại [Em] ngồi anh cảm thấy mình như buộc [Am] trói
 Từ lúc em [F] buông anh đã mất phương hướng để [G] bước
 Tháng năm nhịn [Em] nhường giờ bi thương phủ kín con [Am] đường.
 Tổn thất tinh [F] thần không một ai kề cạnh bù [G] đắp
 Anh phải đối [Em] mặt giữa biển băng tràn ngập lo [Am] lắng
 Không nói không [F] rằng nhắm đôi mắt đành lòng ngậm [G] đắng
 Anh xiết gánh [Em] nặng đành quên đi chẳng muốn thù [Am] hận.
 (Mở lối tiễn [F] bước người mình [G] thương
 Nhiều [Em] lúc anh không làm [Am] được
 Nhưng anh [Dm] cố gượng để [Em] anh được mong [Am] ước.)
 2. Đậm sâu ngờ [F] đâu lại đau chất chồng lên [G] lý trí u sầu
 Cạnh nhau mà [Em] bao điều xấu cứ nối tiếp ùa [Am] về đằng sau
 Một nửa hồn [F] anh tan biến một nửa kia cũng [G] hóa ưu phiền
 Anh phải mở [Em] lối tiễn bước em về nơi xa [Am] xôi.
 ĐK:
 Từ lúc em [F] rời anh đã cắn chặt lên đôi [G] môi
 Đứng lên lại [Em] ngồi anh cảm thấy mình như buộc [Am] trói
 Từ lúc em [F] buông anh đã mất phương hướng để [G] bước
 Tháng năm nhịn [Em] nhường giờ bi thương phủ kín con [Am] đường.
 Tổn thất tinh [F] thần không một ai kề cạnh bù [G] đắp
 Anh phải đối [Em] mặt giữa biển băng tràn ngập lo [Am] lắng
 Không nói không [F] rằng nhắm đôi mắt đành lòng ngậm [G] đắng
 Anh xiết gánh [Em] nặng đành quên đi chẳng muốn thù [Am] hận.
 ĐK:
 Từ lúc em [F] rời anh đã cắn chặt lên đôi [G] môi
 Đứng lên lại [Em] ngồi anh cảm thấy mình như buộc [Am] trói
 Từ lúc em [F] buông anh đã mất phương hướng để [G] bước
 Tháng năm nhịn [Em] nhường giờ bi thương phủ kín con [Am] đường.
 Tổn thất tinh [F] thần không một ai kề cạnh bù [G] đắp
 Anh phải đối [Em] mặt giữa biển băng tràn ngập lo [Am] lắng
 Không nói không [F] rằng nhắm đôi mắt đành lòng ngậm [G] đắng
 Anh xiết gánh [Em] nặng đành quên đi chẳng muốn thù [Am] hận
 Anh xiết gánh [Em] nặng đành quên đi chẳng muốn thù [Am] hận.
Lương Quý Tuấn & An Lock Bm
01. Duyên thương - Nguyễn Thương
02. Trăng soi duyên lành - Trịnh Hưng
03. Tình ca du mục (Those were the days – Le Temps Des Fleurs) - Phạm Duy
04. Nỗi buồn đêm Giáng sinh - Trần Tuấn Kiệt
06. Còn gì trong mắt nhau - Nguyễn Thủy
07. Cô bé soi gương - Thế Hiển
08. Tình yêu tuyệt vời - Hoàng Nhật Linh
09. Nhớ cô hàng xóm - Vũ Đức Hạnh
11. Gởi người dưới mộ - Nguyễn Hoàng Đô
13. Người là ai? ở đâu (Đêm mưa lãng mạn – Yǔ yè dí làng màn -雨夜的浪漫) - Nhạc Hoa
15. Nô lệ tình yêu - Trương Lê Sơn
18. Tình đã đến - Ngô Vũ Anh Châu
19. Yêu em từ độ ấy - Lâm Hoàng
20. Biển đợi em về - Ngọc Quang Hà
21. Thư gửi người giao thư - Long Nón Lá
23. Em đã xa rồi - Vũ Quốc Việt
24. Ngôi sao pha lê - Bình Nguyên
25. Thương nhớ người dưng - Nguyễn Nhất Huy
26. Hát cho đời nghiêng - Danny Nguyễn
28. Tóc ngang bờ vai - Vũ Tuấn Đức
