T-ĐK:
[F] Trả giá đắt [Em7] thế nào
Em mới [F] chịu cạnh [G] anh tiếp [C] vậy?!
Tổn [F] thương ngần này, em [Em7] vẫn dứt tay
Làm [Dm7] sao anh sống nổi [E7] đây.
ĐK:
Khổ nhường [Am] ấy vẫn yêu liệu [Em] rằng có khác nhiều
[F] Lấy trái tim tự [C] thiêu?!
Dại dột [Dm7] lại tin thương ai [Em7] đó quá nhiều
Điều [F] kỵ tuyệt trong “Sách [E7] Yêu“.
Ở trong [Am] sách cũng ghi là [Em] duy nhất khó điều:
“[F] Chọn đúng người khi [C] yêu“
Phải làm [Dm7] đúng lời trời chọn [Em7] cách xa rời
Để [F] rồi tương lai chỉ [G] mỗi anh ở lại [Am] thôi!
(Cửa trái [Am] tim đóng lại rồi
[Dm] Em đi với ai mặc [Am] nước mắt của tôi
[E7] Dường như em biết nhưng em [Am] chẳng thể nào trả lời
Là [Dm7] với [G] chính em người nào [C] an toàn hơn
Vậy mà [Dm7] vẫn lí trí khóa [E7] cửa rời đi
Cầm va [Am] li che ô chẳng [D] sai một li
Chỉ vì [Dm7] người tương lai tốt hơn ngỏ [E7] ý.)
T-ĐK:
[F] Trả giá đắt [Em7] thế nào
Em mới [F] chịu cạnh [G] anh tiếp [C] vậy?!
Tổn [F] thương ngần này, em [Em7] vẫn dứt tay
Làm [Dm7] sao anh sống nổi [E7] đây.
ĐK:
Khổ nhường [Am] ấy vẫn yêu liệu [Em] rằng có khác nhiều
[F] Lấy trái tim tự [C] thiêu?!
Dại dột [Dm7] lại tin thương ai [Em7] đó quá nhiều
Điều [F] kỵ tuyệt trong “Sách [E7] Yêu“.
Ở trong [Am] sách cũng ghi là [Em] duy nhất khó điều:
“[F] Chọn đúng người khi [C] yêu“
Phải làm [Dm7] đúng lời trời chọn [Em7] cách xa rời
Để [F] rồi tương lai chỉ [G] mỗi anh ở lại [Am] thôi!
ĐK2:
Người con [Am] trai chẳng yêu bản [Em] thân
Chỉ biết cuộc [F] sống xoay quanh mình [C] em
Phận con [Dm7] gái tương lai khổ [Em7] sướng nương nhờ
Vào [F] ai đây anh nghĩ [E7] xem?!
Vậy nhưng [Am] lúc đã yêu thì [Em] sao thể biết được
[F] Mình thế nào đâu [C] em?!
Ngàn vạn [Dm7] nỗi buồn đời. Anh [Em7] cũng trải rồi
Giờ [F] đợi xa em nữa [G] thôi.
Tăng tone [Am] -> [Bbm]
ĐK3:
Điều duy [Bbm] nhất để trách bản [Fm] thân đó chính là
[F#] Anh quá tin vào [C#] em
Dành cho [Ebm7] em những thứ quá [Fm7] đỗi êm đẹp
Mà [F#] em lại chẳng muốn [F7] xem.
Dùng lời [Bbm] nói có khi chẳng [Fm] thể diễn tả được
[F#] Sự nhẫn tâm em [C#] đem
Dù cho [Ebm7] nỗi lòng này anh [Fm7] đã dấu nhẹm
Mà [F#] vị cay nơi khoé [G] môi anh vẫn phải [Bbm] nếm.