Em đã ra [C] đi, nơi phương trời xa [D] cách,
ở nơi [Bm] đó em có còn [Em] nhớ quán cốc ven [C] đường
[Am] mà ta từng [Em] hò hẹn,
còn nhớ những [D] con đường mà mình đã [G] đi qua
trong những ngày [C]mưa, em tựa sát [Am] vào anh [D] vì những hạt mưa
làm [Em] cho em lạnh, em bảo rằng [Am] ấm áp [D] khi tựa vào [Bm] anh
Nay em ra [Em] đi, anh một mình
nơi quán cốc với nối [G] buồn da diết trong [D] tim anh,
sao bây giờ giọt cà phê [Em] quá đắng,
đắng trên môi và đắng cả hồn [C] anh
Nơi xa xôi đó, [D] em ngọt ngào trong hanh [Bm] phúc,
anh nơi nầy [Em] chua xót [C] đời anh
Nhìn giọt cà phê [Em] rơi, như lòng [G] anh rơi vào hố [D] sâu đen thẳm
giọt cà [D] phê xưa sao thơm [Em] ngọt, mà bây giờ sao [C] quá [D] đắng cay
[Em] con đường xưa một mình [C] anh [D] lê [G] bước.
Quán cốc bây [Am] giờ thiếu [Em] bóng em,
anh ngồi [G] đây [D] nhìn giọt cà phê [Em] đắng,
khi dòng đời lặng [Am] lẽ trôi [D] qua, ngoài kia vẫn [Em] còn cơn mưa nhỏ
nhưng gót nhỏ ngày [C] xưa [D] vắng bóng trong đời [Em] anh
Bóng dáng ngày [C] xưa [D] không còn [Em] nữa,
nay chỉ còn nỗi [C] buồn [D] và giọt cà phê [Em] rơi,
giọt đắng cà [D] phê, giọt đắng cà [C] phê, [D] em xa [Em] rồi,
em không còn [C] nữa, anh chỉ [D] còn giọt đắng ..[Em] cà phê./.