Ta đã [C] có chuyện tình thật [D] đẹp bao người hằng [Bm] mơ [Em]
Nhưng chẳng [Am] biết là do duyên [D] nợ phút chốc tan [G] vỡ
Anh hờ [C] hững dưới trời đổ [D] mưa, em thẫn [Bm] thờ nhìn người lướt [Em] qua
Thương [Am] thanh xuân em như đóa [Bm] hoa, phẳng phất vụt [Em] qua.
ĐK:
Em lại [C] nhớ đến anh nữa [Bm] rồi
Em lại [Am] khóc một [D] mình mỗi [G] tối
Sao cảm [C] xúc nó chẳng nghe [Bm] lời
Dù lí [Am] trí bảo em dừng lại [D] thôi.
[C] Bao thổn thức nơi tim em rối [Bm] bời
Cảm giác [Am] ấy ôi [D] sao quá [G] tồi
Khi niềm [C] tin đã bay theo [Bm] gió mây trời
Hỏi làm [Am] sao có thể níu tay [D] với
Một người buông [G] xuôi.