2. [Am] Trách mẹ làm chi! mẹ ta giờ [Em] đã khác cách suy nghĩ
[Dm7] Nghĩ hệt trẻ [G] con, cũng là cách [C] nghĩ của người đãng trí
Nhìn [Am] những ngón tay của mẹ đi sờ [Em] thử lớp da sần chai đi
Tuổi [Dm7] xuân đi qua gần [Em7] hết rồi còn [Am] gì.
T-ĐK:
Mẹ [Am] già như chuối chín [D] cây
Gió lay mẹ [F] rụng, con phải mồ [Em] côi
Đời [Am] là một kiếp ngang [Em] qua
Phải duyên mấy [Dm7] kiếp mới [Em7] là mẹ [Am] con.
ĐK:
Đừng [Am] trách! mẹ đã già rồi đừng [Em] trách
Sinh lão bệnh [F] tử con phải lớn [G] lên, mẹ già đi [C] chứ [E7]
Khoảnh [Am] khắc! mẹ phải giữ mọi khoảnh [Em] khắc
Đêm đến mẹ [Dm7] sợ thức giấc sớm [Em7] mai mẹ lại không [Am] nhớ.
Đừng [Am] khóc! Tôi à ngoan nào đừng [Em] khóc
Trăng đã lên [F] đồng và trong giấc [G] mơ mẹ về phải [C] không?
Đừng [Am] để sống một đời để hối [Em] tiếc
Khi tóc phai [Dm7] chiều già đi mới [Em7] hiểu muộn màng nuối [Am] tiếc.
2. [Am] Trách mẹ làm chi! mẹ ta giờ [Em] đã khác cách suy nghĩ
[Dm7] Nghĩ hệt trẻ [G] con, cũng là cách [C] nghĩ của người đãng trí
Nhìn [Am] những ngón tay của mẹ đi sờ [Em] thử lớp da sần chai đi
Tuổi [Dm7] xuân đi qua gần [Em7] hết rồi còn [Am] gì.
T-ĐK:
Mẹ [Am] già như chuối chín [D] cây
Gió lay mẹ [F] rụng, con phải mồ [Em] côi
Đời [Am] là một kiếp ngang [Em] qua
Phải duyên mấy [Dm7] kiếp mới [Em7] là mẹ [Am] con.
ĐK:
Đừng [Am] trách! mẹ đã già rồi đừng [Em] trách
Sinh lão bệnh [F] tử con phải lớn [G] lên, mẹ già đi [C] chứ [E7]
Khoảnh [Am] khắc! mẹ phải giữ mọi khoảnh [Em] khắc
Đêm đến mẹ [Dm7] sợ thức giấc sớm [Em7] mai mẹ lại không [Am] nhớ.
Đừng [Am] khóc! Tôi à ngoan nào đừng [Em] khóc
Trăng đã lên [F] đồng và trong giấc [G] mơ mẹ về phải [C] không?
Đừng [Am] để sống một đời để hối [Em] tiếc
Khi tóc phai [Dm7] chiều già đi mới [Em7] hiểu muộn màng nuối [Am] tiếc.
Khi tóc phai [Dm7] chiều già đi mới [Em7] hiểu muộn màng nuối [Am] tiếc.