Hoài vọng mẹ

Ngày em [C] đi, là ngày tim anh vỡ [Bm] nát
Ngồi lặng [Em] im, như tro tàn trong [G] đêm
Câu chúc [C] phúc, ai đó buông vội [Em] vã
Mà lòng [C] anh, như thét gào trong [D] tim.

Có điều [Em] giữ, chỉ khiến lòng thêm [Bm] nhói
Có người [C] yêu, rồi cũng hóa người [G] dưng
Anh chẳng [Am] trách, vì đâu còn ý [Em] nghĩa
Đau đến [Bm] cùng, là cách anh lặng [Em] thinh.

ĐK:
Anh gào tên [C] em, giữa trời vô [D] nghĩa
Lần cuối [Bm] thôi, đốt cháy cả linh [Em] hồn
Không còn [C] gì, để giữ hay thứ [D] tha
Chỉ còn [Bm] anh, ngọn lửa không [Em] tên.

[Bm] [C] [G] [Am] [Em] [C] [B7]

Tay em [Em] nắm, một bàn tay xa [Bm] lạ
Ánh mắt [C] kia, chưa từng dành cho [G] anh
Anh đứng [Bm] sau, như bóng tối vô [C] hình
Giữa thánh đường, lòng bão giông cuộn [Bm] cháy.

Có lẽ [Em] em, đã quên anh từ [Bm] lâu
Anh dại [C] khờ, ôm trọn điều không [G] thật
Ngày nối [Am] ngày, sống như kẻ xa [Em] lạ
Mà trái [Bm] tim, vẫn cháy đỏ một [Em] người.

ĐK:
Anh gào tên [C] em, giữa trời vô [D] nghĩa
Lần cuối [Bm] thôi, đốt cháy cả linh [Em] hồn
Không còn [C] gì, để giữ hay thứ [D] tha
Chỉ còn [Bm] anh, ngọn lửa không [Em] tên.

* Anh không [G] khóc cũng chẳng mong tha [Bm] thứ
Chỉ tiếc [C] rằng đã yêu quá dại [G] khờ
Không mong [Am] gì cũng chẳng chờ gì [Em] nữa
Chỉ mong [C] em sống đúng với con [Bm] tim.

ĐK:
Anh gào tên [C] em, giữa trời vô [D] nghĩa
Lần cuối [Bm] thôi, đốt cháy cả linh [Em] hồn
Không còn [C] gì, để giữ hay thứ [D] tha
Chỉ còn [Bm] anh, ngọn lửa không [Em] tên.

Ngày mai [Em] đến, chẳng còn ai đứng [Bm] đó
Lời yêu [C] xưa, cũng tan vào tro [G] tàn
Nếu có kiếp [Am] sau, xin đừng gọi [Em] nữa
Vì một lần [B7] yêu, là đủ để [Em] tan.


------------------------------