Hoài vọng mẹ

Intro: [Em][D][C]-[Em][D][C]

Đà Lạt hôm [Em] nay không còn [D] mưa như em [G] nói
Chỉ là [Am] gió hun hút, phố [D] đã quen tiếng thở [Em] dài của tôi.
Căn gác [C] xưa quen thuộc, giờ [D] tường đã loang [G] màu
Nghe bản nhạc [Am] cũ ta thường hát, nỗi [Bm] buồn cứ buông [Em] lơi

Anh ngồi [Em] đếm bước chân vô định trên phố [G] quen
Không phải chờ [Am] ai, chỉ là sợ ngày qua quá [Bm] ngắn [Em]
Một chút hương [C] thơm còn vương trên áo [G] khoác
Anh tự [Am] ru mình… [Bm] câu chuyện mình [Em] tôi

Đà Lạt không [Em] còn mưa bụi mỗi khi hoàng hôn
Chỉ là bầu trời xám [G] hơn, cô đơn hơn
Mỗi khi gió [Am] Đông về không còn nắm tay nhau qua lối [Em] vắng
Mọi thứ ngưng đọng [C] lại, chẳng còn gì tha [B7] thiết.

Đà Lạt chẳng còn [Em] mong chờ một ai nữa!
Bao yêu thương xưa giờ [C] đã cũ, đã xưa
Nụ cười năm [G] ấy cho ta niềm đau
như giọt sương đêm [D] rơi vào ly rượu đắng.

Nơi đây trống [Em] vắng anh giữ cho riêng mình
Để quên đi mùa [C] Đông năm đó, em ơi!
Chuyện tình mình [G] cất sâu vào tâm tư
Để gió hờ [D] hững thổi qua một thời [Em] xa

[C][G][D][Em]

[Em] Đối diện với quá khứ nên anh đã [C] thử
đi qua con dốc mình từng bước qua
Lòng không xao [G] động, chẳng có gì vội vã
Chỉ thấy hàng thông [D] xanh đứng im trong giá lạnh
Thiếu vắng bóng [C] em, thời gian cứ trôi [Em] nhanh.

Em bảo Đà [C] Lạt là thành phố của mộng mơ
Sao anh thấy mọi [G] thứ thực tế đến thờ ơ.
Những ngày xưa như [D] cuốn phim không lời [Am] thoại
Để nỗi buồn hôm nay thay thế [Bm] nỗi buồn của những ngày hôm qua.

Đà Lạt chẳng còn [Em] mong chờ một ai nữa.
Bao yêu thương xưa giờ [C] đã cũ đã xưa.
Nụ cười [G] năm ấy cho ta niềm đau.
Như giọt sương đêm[D] rơi vào ly rượu đắng.

Nơi đây trống [Em] vắng anh giữ cho riêng mình
Để quên đi mùa [C] Đông năm đó, em ơi!
Chuyện tình mình [G] cất sâu vào tâm tư
Để gió hờ [D] hững thổi qua một thời [C] xa [D][Em]

[G] Mưa vẫn bay ngoài kia, chẳng vì ai mà buồn
Nên anh cũng hóa đá, không cần những nụ hôn
[D] Cứ để kỷ niệm mình rơi vào thinh không
Đà Lạt [Bm] này không còn là nơi của những mộng [Em] mơ

[G] Đã bao lần anh tự nhủ quên đi thôi!
Mỗi [Am] sớm mai thức dậy, cảm giác trống rỗng này lên ngôi [Em]
Không còn áo [C] len, cà phê hay lời [G] hứa cũ
Chỉ còn anh và phố, tự mình làm [Em] bạn với nhau.

Thành phố [C] này quá quen, nên nỗi [D] buồn cũng quen
Anh đã tự [Em] khóa chặt cảm xúc ở bên thềm.
Đà Lạt mưa vẫn [C] bay như lời tạm[G] biệt
Ngày mình cách [C] xa, [D] không còn gì thiết [C] tha

[D][Em]-[C][D][Em]-[C][D] Đà Lạt [Em] ơi…


------------------------------