Hoài vọng mẹ

1. [C] Trót yêu một người, giờ thì toàn muốn quên, quên sạch mà [Am7] sống chỉ một mình
Tưởng thật lòng với nhau nhưng sự thật [Dm] quá sốc từ khi em muốn rời đi,
trân trọng người ta, [G] đau thế mà!

2. [C] Kết thúc thật sao? Vì một người mới nhanh hơn ở lại [Am7] vun đắp tình mình
[Am7] Vậy thì thà nói luôn ngay từ đầu, [Dm] anh không hợp đâu, để đến tận nay,
tổn thương một [G] năm cũng chẳng bằng đau nhiều năm

ĐK: Chạy thật [C] xa trốn tránh nơi ta [G] từng qua
Mưa cả [Am7] đêm, một thân một mình [Em] chống chọi với mớ hỗn độn bủa [F] vây
Mỉm cười buông xuôi cho [Em] đời thảnh [Am7] thơi.
Chọn lương [Dm7] duyên ai ngờ đâu phải chịu nghiệt [G] duyên

Kẻ ngu [C] ngốc, nắm lấy rồi để [G] mất
Trông chờ chi [Am7] đừng mong họ sẽ [Em] ngoảnh lại, ôm lấy [F] ta
Vốn dĩ cơ hội [Em7] đó chẳng còn [Am7] đâu
Do [Dm7] chính anh dại khờ, hay [G] cách chúng ta thờ [C] ơ

[C][G]-[Am7][Em]-[F][Em][Am7]-[Dm7][G][C]

[C] Kết thúc thật sao? Vì một người mới nhanh hơn ở lại [Am7] vun đắp tình mình
[Am7] Vậy thì thà nói luôn ngay từ đầu, [Dm] anh không hợp đâu, để đến tận nay,
tổn thương một [G] năm cũng chẳng bằng đau nhiều năm

ĐK” Chạy thật [C] xa trốn tránh nơi ta [G] từng qua
Mưa cả [Am7] đêm, một thân một mình [Em] chống chọi với mớ hỗn độn bủa [F] vây
Mỉm cười buông xuôi cho [Em] đời thảnh [Am7] thơi.
Chọn lương [Dm7] duyên ai ngờ đâu phải chịu nghiệt [G] duyên

Kẻ ngu [C] ngốc, nắm lấy rồi để [G] mất
Trông chờ chi [Am7] đừng mong họ sẽ [Em] ngoảnh lại, ôm lấy [F] ta
Vốn dĩ cơ hội [Em7] đó chẳng còn [Am7] đâu
Do [Dm7] chính anh dại khờ, hay [G] cách chúng ta thờ [C] ơ

* Hiện tại em chắc [Em7] đang cạnh người tốt số [F] kia
Hai con người hạnh [G] phúc, đúng nghĩa là [Dm7] yêu
Hiện tại anh vẫn [Em7] đang nặng tình chưa thể [F] nguôi ngoai
khi nhận ra, chẳng [Fm7] thể yêu lại nữa

ĐK: Chạy thật [C] xa trốn tránh nơi ta [G] từng qua
Mưa cả [Am7] đêm, một thân một mình [Em] chống chọi với mớ hỗn độn bủa [F] vây
Mỉm cười buông xuôi cho [Em] đời thảnh [Am7] thơi.
Chọn lương [Dm7] duyên ai ngờ đâu phải chịu nghiệt [G] duyên

Kẻ ngu [C] ngốc, nắm lấy rồi để [G] mất
Trông chờ chi [Am7] đừng mong họ sẽ [Em] ngoảnh lại, ôm lấy [F] ta
Vốn dĩ cơ hội [Em7] đó chẳng còn [Am7] đâu
Do [Dm7] chính anh dại khờ, hay [G] cách chúng ta, nên [Dm7] ai bây giờ nên [G] trách hai ta thờ [C] ơ


------------------------------