2. Vì giờ [Em] anh có ôm nỗi nhớ cũng bằng [Bm] không
Cố nắn nót bao hy [C] vọng, đặt niềm [D] tin vào ô [G] trống
Và thời [Em] gian cũng đã cho biết anh là [Bm] ai
Là một kẻ yêu ngây [C] dại, sau một trái [D] tim đã tàn [Em] phai.
ĐK:
Vì người [Em] đã đã khiến cho trái tim mồ [Bm] côi
Nước mắt cứ thể đành thả [C] trôi, em đi theo [D] tình nào mất [G] rồi
Bỏ lại [Em] anh bơ vơ nơi chính căn phòng [Bm] tối
Gát tay lên trán và tự [C] hỏi, sao [D] lòng người thay [Em] đổi.
Trời đổ [Em] mưa thấm ướt hết những cung đường [Bm] xưa
Ngỡ sẽ hạnh phúc nhưng vẫn [C] chưa, anh lỡ trót [D] tin vào lời [G] hứa
Còn gì [Em] nữa, em ơi ta chẳng còn gì [Bm] nữa
Tim anh phải sống trong khổ [C] đau, giữa [D] muôn ngàn vết [Em] cứa.
2. Vì giờ [Em] anh có ôm nỗi nhớ cũng bằng [Bm] không
Cố nắn nót bao hy [C] vọng, đặt niềm [D] tin vào ô [G] trống
Và thời [Em] gian cũng đã cho biết anh là [Bm] ai
Là một kẻ yêu ngây [C] dại, sau một trái [D] tim đã tàn [Em] phai.
ĐK:
Vì người [Em] đã đã khiến cho trái tim mồ [Bm] côi
Nước mắt cứ thể đành thả [C] trôi, em đi theo [D] tình nào mất [G] rồi
Bỏ lại [Em] anh bơ vơ nơi chính căn phòng [Bm] tối
Gát tay lên trán và tự [C] hỏi, sao [D] lòng người thay [Em] đổi.
Trời đổ [Em] mưa thấm ướt hết những cung đường [Bm] xưa
Ngỡ sẽ hạnh phúc nhưng vẫn [C] chưa, anh lỡ trót [D] tin vào lời [G] hứa
Còn gì [Em] nữa, em ơi ta chẳng còn gì [Bm] nữa
Tim anh phải sống trong khổ [C] đau, giữa [D] muôn ngàn vết [Em] cứa.
ĐK:
Vì người [Em] đã đã khiến cho trái tim mồ [Bm] côi
Nước mắt cứ thể đành thả [C] trôi, em đi theo [D] tình nào mất [G] rồi
Bỏ lại [Em] anh bơ vơ nơi chính căn phòng [Bm] tối
Gát tay lên trán và tự [C] hỏi, sao [D] lòng người thay [Em] đổi.
Trời đổ [Em] mưa thấm ướt hết những cung đường [Bm] xưa
Ngỡ sẽ hạnh phúc nhưng vẫn [C] chưa, anh lỡ trót [D] tin vào lời [G] hứa
Còn gì [Em] nữa, em ơi ta chẳng còn gì [Bm] nữa
Tim anh phải sống trong khổ [C] đau, giữa [D] muôn ngàn vết [Em] cứa.