Đậm đà rồi [Bb] cũng chia xa, chẳng mấy ai yêu [C] thương thật thà
Mặn mà rồi [Am] cũng ngang qua, không cần phải đưa [Dm] ra lý do
Dành trọn cả [Bb] đời chăm lo, nhưng trái tim chẳng [C] thể cảm hóa
Chấp nhận mở [Am] lối, mong chúng ta có thể giải [Dm] hòa.
ĐK:
Kể từ ngày đổ [Bb] vỡ, anh vội [C] xóa hết đi mộng [Dm] mơ
Làm gì cũng ngẩn [Bb] ngơ, cứ nhớ [C] nhớ quên quên mơ [F] hồ
Chẳng còn ai nâng [Bb] đỡ, dìu anh [C] băng qua, [Am] cung đường lầm [Dm] lỡ
Nhưng đến bây [Gm] giờ, phải bước [Am] tiếp giữa những lo [Dm] sợ.
Sống cuộc đời mông [Bb] lung, anh cũng [C] chẳng biết đi về [Dm] đâu
Muốn tìm lại cảm [Bb] giác, lạc quan [C] như chưa đến bên [F] nhau
Lao đầu vào yêu [Bb] đương mà bản [C] thân anh, [Am] chưa đủ tỉnh [Dm] táo
Không thấy ra [Gm] được, tâm hồn [Am] mình đang dần hư [Dm] hao.