Hoài vọng mẹ

1. Trên bến sông năm [Am] nào, khi ánh chiều dần [Em] buông,
Em thường ra [Am] ngồi, đợi vầng trăng [C] lên.
Vầng trăng lung linh [G] quá, soi sáng dòng [B7] sông, nước chảy êm [Am] đềm.
Đôi ta hẹn [D] thề , se sợi chỉ [G] hồng, kết duyên tình [Em] mình,
nhờ vầng trăng làm [B7] chứng

2. Theo tháng năm trôi [Am] dần, khi lá rụng ngoài [Em] sân,
Anh rời quê [Am] nhà, tìm mộng phương [C] xa.
Lòng Em mong manh [G] quá, đưa tiễn người [B7] đi trong đêm mưa [Am] vùi,
chia tay ngậm [D] ngùi, em thầm nguyện [G] cầu, trăng không phai [B7] màu,
soi sáng tình chúng [Em] mình

ĐK: Thời [G] gian, nước trôi theo [Em] dòng, cách núi ngăn [B7] sông,
người đã thay [G] lòng, bỏ lại mùa [D] đông, mình Em lẻ [B7] bóng.
Người [Em] đã quên lời hẹn thề [Am] xưa,
để vầng trăng tàn [B7] úa, tơ hồng cuốn theo [Em] mưa

3. Khi cách xa nhau [Am] rồi, bao kỷ niệm rụng [Em] rơi,
xin trả cho [Am] người, lời thề xa [C] xôi.
Thời gian xin bôi [G] xóa, yêu dấu ngày [B7] qua, tin yêu phai [Am] nhòa.
Anh ơi tình [D] sầu, thay màu tình [G] đầu. Chim kia xa [B7] cành,
duyên kiếp mình bẻ [Em] bàng.


------------------------------