Hoài vọng mẹ

Nầy em [Bb] hỡi sao em nỡ lìa chốn quê nghèo.
Người anh vẫn thầm yêu mến đôi mắt [F7] huyền.
Nhớ không [Bb] em đêm hẹn [Bb7] hò cùng vui với [Eb] trăng.
Em thẹn [[F7] thùng cười e ấp dưới hiên [Bb] nhà

Rồi từ [Bb] khi em ra đi quên chốn quê mùa
Nhìn hàng tre buồn im đứng nhớ thương [F7] em
Lũ trâu [Bb] kia không vui đùa từ khi vắng [Eb] em
Em đi [F7] rồi vầng trăng úa chết bên [Bb] đồi

Nhớ [Bb] khi ta yêu nhau bên mái tranh nghèo
Chiều đông tới mình đã có bếp lửa [F7] hồng
Có ngô [Bb] khoai lúa trên [Bb7] đồng mình chẳng thiếu [Eb] chi
Sao em [F7] đành bỏ anh đi đến phương [Bb] nào

Lòng anh [Bb] vẫn nhớ đến em không oán trách gì
Dù ngoài kia đèn hoa sáng chốn kinh [F7] kỳ
Nước hoa [Bb] thơm em chẳng còn mùi rơm khói [Eb] cay
Xưa chân [F7] bùn nay em có dấu chân [Bb] ngà

Trái tim [Bb] anh không như cây thay lá trên rừng
Ngồi chờ em dù năm tháng trôi lạnh [F7] lùng
Lỡ mai [Bb] kia chốn kinh [Bb7] kỳ nhiều khi dối [Eb] gian
Mái tranh [F7] nghèo vẫn chờ em hỡi em [Bb] yêu…
Bao năm dài mà sao em chưa thấy về….


------------------------------