2. Ngày ấy duyên [Ebm] tình vẫn mượt mà người còn cạnh [Ebm] ta
Chẳng chia xa như cơn gió hoan [Abm] ca
Bởi tình đôi ta nào đâu vội [Ebm] vã
Rớt bên song một chút nắng [Ebm] thôi
Vương tơ giăng vây kín [Bbm] lòng tình mong [Ebm] manh
Thả rơi [Ebm] tâm hồn đầy hố sâu
Để cho [Db] ta hững hờ
Hỏi thăm [Abm] con nhệnh kia nhả tơ
Biết bao [Gb] giờ thành [Bbm] đôi
Bởi do [Ebm] duyên trời đã lấy đi
Nên ta [Abm] phải một [Db] mình
Chẳng thể [Db] phai đi bao nhiêu yêu [Bbm] dấu
Bấy lâu hằn [Ebm] sâu.