2. Rồi tình tôi nuôi [Dm] nấng tôi đem ép vào [F] tim 
 Sếp những vần [Gm] yêu bằng nụ hoa hồng [Dm] tím
 Tôi yêu [Am] hoa đêm đêm về thao [Bb] thức mong [C] có lần gặp [F] em [Dm] 
 Để nói lời yêu [Gm] thương của một kẻ tay [A7] trắng mơ mộng trốn lầu [Dm] son.
 ĐK:
 Chuyện [Dm] xưa có chàng nghèo thĩ [Gm] sĩ mơ [C] hình bóng giai [F] nhân [Dm] 
 Áo nghèo rách vai [Gm] trơn làm sao mà [F] sánh
 Nên chàng đành câm [A7] nín ôm trọn mối tình đơn [Dm] côi.
 Xưa [Bb] nay người [Am] đời hay thường [Dm] nói
 Cành cao té [Gm] đau nên tôi [C] đâu dám trèo [F] cao [Dm] 
 Chỉ mơ mộng vậy [Gm] thôi sợ tình đời dang [F] dở 
 Giống chàng thi [A7] sĩ, trong chuyện cổ ngày [Dm] xưa.
 3. Cành hoa phai sắc [Dm] tím, theo xác pháo nhà [F] em
 Cánh hoa rụng [Gm] rơi người xưa đâu còn [Dm] nữa
 Thương cho tình [Am] tôi chưa kịp trao thương [Bb] nhớ đã [C] sớm cảnh ly [F] tan [Dm] 
 Xót xa đời [Gm] tôi phận nghèo chàng thi [A7] sĩ ôm trọn bóng giai [Dm] nhân.