Thoắt một [Em] thoáng giờ đã là dĩ [C] vãng
Ta và [D] người như kẻ lạ người [G] dưng [Em]
Ta cũng hiểu cuộc tình như cơn [B7] gió
Ghé ngang đời như giấc mộng ban [Em] trưa.
Ta chẳng [Em] cần dù trời nắng hay [Am] mưa
Như thời [D] gian sáng lại chiều chốc [G] lát
Mới bình [Em] minh chợt xế chiều vội [B7] vã
Như tiếng thở dài rụng xuống phía hoàng [Em] hôn.
Viết thơ [Em] tình – ta chạm ký ức [Am] tuôn
Người vẫn [D] đó với những lời âu [G] yếm [Em]
Người đi [Am] đi, ta không cần người [C] nữa
Bởi trong [B7] ta đã có khoảng trời [Em] riêng.