2. Người từng yêu thương là [C] thế [G]
Sao nay đã lỡ quên [Am] câu hẹn thề [Em]
Giật mình thức giấc từ [F] trong cơn mê
Chợt nhận [G] ra anh đã quay bước đi [Am] không trở về.
ĐK:
Buổi chiều mưa hôm [C] ấy, một buổi chiều buồn lạnh lùng anh [G] bước xa nơi này
Bỏ mặc em [Am] giữa bóng tối với nỗi cô đơn bủa [Em] vây
Đã yêu nhau đến như [F] vậy mà người vẫn nỡ buông [G] tay
Em biết phải làm sao [Am] đây?
Ừ thì em luôn [C] biết cuộc tình đẹp nào rồi chẳng có [G] phút giây ly biệt
Mà yêu anh [Am] nên em cứ bất chấp yêu như người [Em] điên
Giấc mơ đến lúc phai [F] tàn chuyện tình duyên ta lỡ [G] làng
Tổn thương một đời vẫn [Am] mang.
2. Người từng yêu thương là [C] thế [G]
Sao nay đã lỡ quên [Am] câu hẹn thề [Em]
Giật mình thức giấc từ [F] trong cơn mê
Chợt nhận [G] ra anh đã quay bước đi [Am] không trở về.
ĐK:
Buổi chiều mưa hôm [C] ấy, một buổi chiều buồn lạnh lùng anh [G] bước xa nơi này
Bỏ mặc em [Am] giữa bóng tối với nỗi cô đơn bủa [Em] vây
Đã yêu nhau đến như [F] vậy mà người vẫn nỡ buông [G] tay
Em biết phải làm sao [Am] đây?
Ừ thì em luôn [C] biết cuộc tình đẹp nào rồi chẳng có [G] phút giây ly biệt
Mà yêu anh [Am] nên em cứ bất chấp yêu như người [Em] điên
Giấc mơ đến lúc phai [F] tàn chuyện tình duyên ta lỡ [G] làng
Tổn thương một đời vẫn [Am] mang.
ĐK:
Buổi chiều mưa hôm [C] ấy, một buổi chiều buồn lạnh lùng anh [G] bước xa nơi này
Bỏ mặc em [Am] giữa bóng tối với nỗi cô đơn bủa [Em] vây
Đã yêu nhau đến như [F] vậy mà người vẫn nỡ buông [G] tay
Em biết phải làm sao [Am] đây?
Ừ thì em luôn [C] biết cuộc tình đẹp nào rồi chẳng có [G] phút giây ly biệt
Mà yêu anh [Am] nên em cứ bất chấp yêu như người [Em] điên
Giấc mơ đến lúc phai [F] tàn chuyện tình duyên ta lỡ [G] làng
Tổn thương một đời vẫn [Am] mang.
Giấc mơ đến lúc phai [F] tàn chuyện tình duyên ta lỡ [G] làng
Tổn thương một đời vẫn [Am] mang.