2. Tình mình vào [Am] Đông đi về [Dm] đâu khuất lấp duyên [Am] đầu
còn lại niềm [G] đau thêm ngại [C] ngùng nước mắt rơi [Am] mau,
nhạt nhòa chiều [E7] phai theo bước [Am] đời mờ dấu tương [C] lai,
giờ thì còn [G7] ai ru anh [C] vào mộng kết lâu [Am] đài.
ĐK:
Mùa Đông về[Am] đây, mịt mù trời [Dm] mây,
lòng người đổi[C] thay, tình yêu nào [E] thấy.
Tình gieo hoài [Am] mong, người còn chờ [Dm] trông,
một đời về [C] không, [E7] ôm vết thương [Am] lòng.
3. Giờ còn mùa [Am] Đông theo cùng [Dm] anh suốt tháng năm [Am] dài,
mộng đời nhạt [G] phai khơi muộn [C] phiền tiếc nhớ thương [Am] ai,
vì nợ đời [E7] nhau duyên kiếp [Am] người còn lắm thương [C] đau,
muộn màng ngàn [G7] sau đưa anh [C] vào mộ bến duyên [Am] sầu./.