2. Buồn thâu [C] đêm, đến hôm [D] sau còn buồn,
 Nào [Bm] đâu có ai biết em phải [Em] chịu đớn đau.
 [Am] Mình em thôi, chỉ một [G] mình em thôi,
 Khóc [C] cứ khóc tràn ly, chẳng [D] ai dỗ dành.
 T-ĐK:
 Nên em hãy [C] cứ vui lòng đi mạnh [D] mẽ lên đi
 [Bm] Khóc cũng đâu ích [Em] gì
 Em ơi, hãy [Am] cứ tươi cười đi 
 Lòng yêu [Bm] thương em đã trao một [C] cách dại [D] khờ.
 ĐK:
 Phận mười hai của [C] em đâu biết bến nào [D] trong
 Bến nào đục, nào [Bm] đâu có ai dắt em về [Em] đâu
 Đừng đau thương, cố [Am] nén để làm [Bm] gì
 Phận đời của [C] em xót xa đời hồng [D] nhan.
 2. Buồn thâu [C] đêm, đến hôm [D] sau còn buồn,
 Nào [Bm] đâu có ai biết em phải [Em] chịu đớn đau.
 [Am] Mình em thôi, chỉ một [G] mình em thôi,
 Khóc [C] cứ khóc tràn ly, chẳng [D] ai dỗ dành.
 T-ĐK:
 Nên em hãy [C] cứ vui lòng đi mạnh [D] mẽ lên đi
 [Bm] Khóc cũng đâu ích [Em] gì
 Em ơi, hãy [Am] cứ tươi cười đi 
 Lòng yêu [Bm] thương em đã trao một [C] cách dại [D] khờ.
 ĐK:
 Phận mười hai của [C] em đâu biết bến nào [D] trong
 Bến nào đục, nào [Bm] đâu có ai dắt em về [Em] đâu
 Đừng đau thương, cố [Am] nén để làm [Bm] gì
 Phận đời của [C] em xót xa đời hồng [D] nhan.
 ĐK:
 Phận mười hai của [C] em đâu biết bến nào [D] trong
 Bến nào đục, nào [Bm] đâu có ai dắt em về [Em] đâu
 Đừng đau thương, cố [Am] nén để làm [Bm] gì
 Phận đời của [C] em xót xa đời hồng [D] nhan.
 1. Này em [C] ơi, sao phải [D] buồn đến vậy?
 Vì [Bm] ai mà em phải [Em] khóc như vậy?
 [Am] Trót trao đi tình [G] duyên của em,
 Mà [C] chẳng nhận lại được [D] gì. [G]