Từ những ngón [C] tay lần trên mũi kim [Em] dài
  [A7] Tôi nghe lòng [Dm] mình dần [G7] xa những u [C] hoài
  Chập chờn những [F] đêm không gian chìm u [C] tối
  Những áo trắng thiên [G7] thần dường như vẫn [C] bên mình.
  ĐK:
  Tôi đang ở [Fm] đâu thiên đàng hay địa ngục
  Tôi còn biết [G7] gì khi cơn đau giày thân [Ab] xác
  Trong cơn mộng [Fm] say ai ngồi gần tôi [Eb] đây
  Cũng áo trắng thiên [G7] thần ghì tôi chốn dương [C] trần.
  2. Ngàn đời khó [C] quên những bóng dáng êm [Em] đềm
  [A7] Xoay trong bụi [Dm] trần tà [G7] áo trắng thiên [C] thần
  Và những cánh [F] tay êm ru từng cuộc [C] sống
  Với những nụ [Em] cười ngợp tình thương mênh [G7] mông.
  Từ màu trắng [C] trinh tà áo trắng thiên [Em] thần
  [A7] Tôi nghe lòng [Dm] mình sầu [G7] đau lắng tan [C] dần
  Đời còn dễ [F] thương không gian còn tươi [C] thắm
  Khi áo trắng thiên [G7] thần còn vương vấn [C] bên mình.