Tôi cảm thấy [F] sợ giấc ngủ bất [C] ngờ
 Sợ lời trăn [Dm] trối chẳng kịp [E7] nói.
 ĐK1:
 Lỡ ngày mai [F] chẳng thức giấc 
 Bỏ lại người [C] thân yêu tôi
 Xin người hãy [Dm] thương con tôi
 Sẽ nhớ tôi vô [E7] cùng.
 Nhìn chặng đường [F] đã đến còn lại gì [C] mang đi
 Nguyện là bụi [Dm] tro rong chơi
 Bay khắp bốn phương [E7] trời.
 2. Liệu ngày mai [Am] sẽ đến hay chấm hết như gió mây thoảng [Em] qua
 Như tiếng ai hòa [F] ca đưa tôi đến một miền [E7] xa
 Những lời mặn [Am] đắng tôi nói, về người hay tổn thương mà [Em] tôi gây ra
 Xin thứ tha giùm [F] tôi xin lỗi cho tôi được [E7] nói.
 Tôi cảm thấy [F] sợ tiếng gọi xa [C] mờ
 Ai đó đang [Dm] chờ nơi tận cùng nỗi [E7] nhớ.
 ĐK2:
 Lỡ ngày mai [F] chẳng thức giấc 
 Bỏ lại người [C] thân yêu tôi
 Xin người hãy [Dm] thương con tôi
 Sẽ nhớ tôi vô [E7] cùng.
 Chẳng còn gì [F] tiếc nuối 
 Dành tặng người [C] thân yêu ơi
 Trọn vẹn một [Dm] câu thôi
 Tôi sống hết lòng [E7] rồi.
 * [Am] Tôi đi nhé
 Tạm biệt người [Em] yêu tôi
 Tôi vẫn [F] thế
 Trong ký ức của [E7] người.
 Tôi đi [Am] nhé
 Tạm biệt người [Em] tôi yêu
 Xin đừng [F] khóc
 Hãy mỉm [E7] cười. [Am]