ĐK:
Kỷ niệm xưa đã vỡ [Am] nát, lòng người đã chết theo ngày [Dm] tháng
Bỏ [E] đi tình yêu ngày xưa ta đã trao [Am] trọn cả chân [G] tình, mà giờ này [F] anh vội quay bước
Để lại [Dm] cả một trời mong ước, vì ai, [E] mà sao tình ta cứ thế phôi phai.
Từ ngày người bước đi thật [Am] xa, hỏi rằng mình cố để làm [Dm] chi.
Gạt [E7] đi giọt sương bình minh đọng trên khóe [Am] đôi mi này [G], vậy là [F] mình đã hết
Vậy là [Dm] tình đã chết, dù biết đau [E7] nhưng vẫn không thể [Am] quay lại.