Tình [C] ta đã lỡ duyên [Em] phận
Biết [G] yêu là sẽ vô [C] vọng
Thuyền [F] em sóng vỗ, đỗ bến sang [Em] ngang
Mắt [A7] sầu lệ thắm vương [Dm] mang
Tuổi xuân [G7] nhuốm muôn trùng đắng [C] cay.
ĐK:
Tình như mây [F] khói, cố níu cánh [Am] gió, cuốn vào hư [Em] không
Niềm riêng ai [G] thấu, bởi bóng dáng ấy, xoáy vào trong [F] tim
Nhớ ai phương [Am] nào xót xa nơi [Em] này mà trách tơ [G7] duyên.
Hoàng hôn buông [F] xuống, ánh nắng đã [Am] tắt, khuất dần trong [Em] đêm
Hàng cây xơ [G] xác, những chiếc lá úa phủ đầy quanh [F] sân
Thoáng nghe tâm [Am] hồn chứa chan ưu [Em] sầu quạnh vắng bên [C] đời.
Thì [C] thôi hãy cố xem [Em] là
Giấc [G] mơ phù phiếm tan [C] rồi
Cầu [F] xin những gì đẹp nhất bên [Em] em
Mắt [A7] buồn lệ sẽ thôi [Dm] rơi
Niềm hạnh [G7] phúc muôn đời với [C] ai.