T-ĐK:
 [F] Đến một ngày bỗng nhìn lại hình như đã [Em7] sai điều gì thấy lạ kỳ
 Người em mỗi [Dm7] đêm thầm thì [G7] chẳng phải anh [C] đây
 [F] Có lẽ vì quá ngộ nhận mà anh đã [Em7] luôn lầm lì
 Thấy nhiều lần người đã với [Dm7] ai trở về
 Mà [F] chẳng thể buông [G7] tay.
 ĐK:
 Giờ anh cố [F] níu cũng chẳng được thêm [G] lâu
 Và em cố [Em] giữ cũng chỉ càng thêm [Am] đau
 Chuyện ta có [Dm7] lẽ sẽ chẳng đi đến [G7] đâu
 Thì thôi ta [C] giải thoát cho nhau.
 Là anh cố [F] chấp khi cứ mãi đứng [G] sau
 Tưởng rằng sẽ [Em] khiến em có thể quên [Am] mau
 Nhưng [Dm7] có lẽ anh đã [Fm] sai từ [C] đầu.
 T-ĐK:
 [F] Đến một ngày bỗng nhìn lại hình như đã [Em7] sai điều gì thấy lạ kỳ
 Người em mỗi [Dm7] đêm thầm thì [G7] chẳng phải anh [C] đây
 [F] Có lẽ vì quá ngộ nhận mà anh đã [Em7] luôn lầm lì
 Thấy nhiều lần người đã với [Dm7] ai trở về
 Mà [F] chẳng thể buông [G7] tay.
 ĐK:
 Giờ anh cố [F] níu cũng chẳng được thêm [G] lâu
 Và em cố [Em] giữ cũng chỉ càng thêm [Am] đau
 Chuyện ta có [Dm7] lẽ sẽ chẳng đi đến [G7] đâu
 Thì thôi ta [C] giải thoát cho nhau.
 Là anh cố [F] chấp khi cứ mãi đứng [G] sau
 Tưởng rằng sẽ [Em] khiến em có thể quên [Am] mau
 Nhưng [Dm7] có lẽ anh đã [Fm] sai từ [C] đầu.
 ĐK:
 Giờ anh cố [F] níu cũng chẳng được thêm [G] lâu
 Và em cố [Em] giữ cũng chỉ càng thêm [Am] đau
 Chuyện ta có [Dm7] lẽ sẽ chẳng đi đến [G7] đâu
 Thì thôi ta [C] giải thoát.
 Người như cánh [F] én mưa giông kéo qua [G] đây
 Tựa vào thân [Em] cây che những vết thương [Am] đầy
 Khi [Dm7] bão qua đi người [Fm] cũng bay [C] đi.