2. [Dm] Nắng đến thăm mưa sau cơn giông [Am] dài
 [Bb] Trống vắng nên mưa níu em [F] ở lại [A7]
 [Dm] Lấp nỗi cô đơn màn đêm buông [Am] xõa xuống vai
 Mà em [Gm] vẫn cứ ngây [Am] thơ nghĩ là mãi [Dm] mãi.
 ĐK:
 [Bb] Đến ông trời cũng đã [Am] đổ mưa rồi
 Trót se [Bb] nhầm, cho [C] em sợi tơ [F] rối
 [Bb] Em mở lời mà họ [Am] chẳng mở lòng
 Duyên đợi [Gm] nợ mà nợ [Am] chẳng cần [Dm] duyên.
 [Bb] Có một người, thầm đơn [Am] phương một người
 Mà người [Gm] ấy, cũng [Am] đơn phương một [Dm] người
 [Bb] Nửa đoạn đời người đã [Am] khóc vì tình
 Chưa một [Gm] lần, khóc [Am] cho bản thân [Dm] mình.
 ([Bb] Thử một lần quên hết, vạn [Am] lối hồng trần
 [Gm] Điểm cho em chút [C] son chút [F] phấn
 [Bb] Lỡ sau này ta thấy, nhẹ lòng [Am] hơn lúc này
 [Gm] Thì có lẽ chúng [Am] ta ngày [Dm] ấy.
 Và ngày [Bb] ấy đáng ra chỉ nên dừng lại [Am] ở nơi ta hỏi tên
 [Gm] Chung đường chẳng bao [C] lâu nhưng lại khó [F] quên
 Người rẽ [Bb] lối khuất sâu dửng dưng người cố [Am] chấp ôm hết lưng chừng
 [Gm] Mấy ai hiểu lòng [Am] người đơn [Dm] phương.)
 2. [Dm] Nắng đến thăm mưa sau cơn giông [Am] dài
 [Bb] Trống vắng nên mưa níu em [F] ở lại [A7]
 [Dm] Lấp nỗi cô đơn màn đêm buông [Am] xõa xuống vai
 Mà em [Gm] vẫn cứ ngây [Am] thơ nghĩ là mãi [Dm] mãi.
 ĐK:
 [Bb] Đến ông trời cũng đã [Am] đổ mưa rồi
 Trót se [Bb] nhầm, cho [C] em sợi tơ [F] rối
 [Bb] Em mở lời mà họ [Am] chẳng mở lòng
 Duyên đợi [Gm] nợ mà nợ [Am] chẳng cần [Dm] duyên.
 [Bb] Có một người, thầm đơn [Am] phương một người
 Mà người [Gm] ấy, cũng [Am] đơn phương một [Dm] người
 [Bb] Nửa đoạn đời người đã [Am] khóc vì tình
 Chưa một [Gm] lần, khóc [Am] cho bản thân [Dm] mình.