Nghe con tim khẽ [Am] rung là biết ta còn [F] nhớ
 [D] Đêm đêm kêu khẽ tên một người trong giấc [Am] mơ
 Người [Em] ta nói anh dại [G] khờ 
 Cầu [F] duyên phủ giăng mây [D] mờ
 Mà vẫn [E7] thương vẫn cứ mong [Am] chờ.
 Là [Am] do bởi thân anh [D] nghèo
 Không biết [Am] liệu, lỡ yêu trèo [C] cao
 Còn [G] em đã quen nuông [Em] chiều
 Thân ngọc [E7] ngà vốn đâu cam [Am] chịu.
 Giờ người buông [C] tay hỏi cuộc [Am] đời mấy ai ngày [D] nay
 Cảnh đời khốn [F] khó liệu chắc [Dm] có siết [G] tay ở [C] lại
 Bởi anh kém [F] tài, phận [G] hèn ngày dài vương [Em] mãi
 Nên đành ôm [Dm] lấy đắng [F] cay để em rời [E7] đi.
 Phận mình nghệ [Am] sĩ, kiếp [E7] tằm trách nhau được [C] chi
 Chẳng đẹp như [F] sách dệt nên [Dm] cảnh những [G] câu chuyện [C] tình
 Cũng do chính [F] mình dại [G] khờ lầm tin ngực [Em] trái
 Nên ngày mai [Dm] đây kẻ [E7] thương sẽ mãi người [Am] dưng.