Có [E7] những lần [Dm] ta muốn [G] nói với [Dm] em xin chút ân [G] tình.
Thế [E] nhưng lòng sao vẫn mãi.
Sợ [E7] lắm những [Dm] lời trách [E7] khinh.
Biết [Am] bao lần ta đã [Dm] thấy.
Bóng [G] em vui với nhân [C] tình.
Những [E7] ân tình như thế [Am] đấy.
Tình [Dm] mãi sao [E7] cứ dối [Am] mình.
Buồn [Am] ơi! Từng [Dm] bước loanh quanh sao [G] ta lạc loài.
Buồn [E7] ơi! Biết [F] nói ra cùng [E7] ai?
Lòng [Am] như những [F] vết thương [E7] khô trăm [Dm] năm dấu [G] hằn
Tình [Dm] ơi! Tình [E7] mãi theo vực [Am] sâu đá lăn.