Tại sao chúng [G] mình, không nhận ra nhau [D] sớm hơn
 Để anh có [Em] thể mạnh mẽ đến gần [Bm] em, và
 Thì thầm lời [C] hứa, em sẽ không phải [G] khóc
 Chẳng như hôm [Am] nay, chỉ biết im lặng [D] thôi
 Từ giây phút [G] đầu, em nở nụ cười [D] rất tươi
 Mà chỉ anh [Em] thấy, em vẫn không hạnh [Bm] phúc, chút nào
 Và anh [C] biết, người ở bên cạnh [G] em bây giờ
 Không hề [Am] quan tâm đến cảm giác em như ngày [D] xưa
 ĐK1:
 Vậy mà vẫn cứ [C] ngây thơ, em vẫn bên ai dại [D] khờ
 Giờ đây em có [Bm] vui đâu, xé nát tim anh nhiều [Em] lần
 Anh không chấp [C] nhận nhìn em cố [G] níu tay ai
 Anh xót xa trăm ngàn [D] lần
 Tình yêu anh muốn trao [Bm] em
 Nhưng chắc duyên ta phải [Em] dừng khi chưa bắt [Am] đầu
 Xin đừng [C] để anh phải [Bm] thấy em [Em] buồn
 (Xin đừng [Am] để anh phải [Bm] thấy em [Em] buồn)
 (Nhìn nụ cười buồn nở trên môi [C] em [D]
 mà lòng này chợt nhận ra con [Bm] tim, đã [Em] yêu em thật rồi
 When [C] I see you cry, I [D] love you more and more)
 Bản thân [G] anh đã nhiều lần tự [D] hỏi
 Trong tim em anh chẳng là gì [C] cả
 Sao phải [D] quan tâm em quá như [C] là
 "Em xem anh là [D] tất cả, [Bm] niềm tin trong [Em] tim" [Am]
 Nhưng khi anh chợt tỉnh giấc chỉ [D] mình anh mơ
 ĐK2:
 Vậy mà vẫn cứ [C] ngây thơ, em vẫn bên ai dại [D] khờ
 Giờ đây em có [Bm] vui đâu, xé nát tim anh nhiều [Em] lần
 Anh không chấp [C] nhận nhìn em cố [G] níu tay ai
 Anh xót xa trăm ngàn [D] lần
 Tình yêu anh muốn [Bm] trao em
 Nhưng chắc duyên ta phải [Em] dừng khi chưa bắt [Am] đầu
 Xin đừng [C] để anh phải [D] thấy em [Em] buồn
 (Có lẽ đã không còn cần một [Am] người như anh [Bm] để che [Em] chở)