T-ĐK:
 [C] Có phải anh khờ dại giữ mãi [D] tình mong manh
 [Bm] Chẳng thể xa một người lãng phí [Em] thời xuân xanh
 Em từng [Am] nói đi bên cạnh [Bm] anh đến hết cuộc [Em] đời
 Có lẽ bây [Am] giờ em [Bm] nên hỏi người sau [Em] tới.
 ĐK:
 Chuyện tình [C] yêu của [D] đôi ta [Em] như bức tranh đã nhòa
 Dù tô [C] vẽ sắc [D] hương cũng không thành [G] hoa
 Mình gặp [C] gỡ giữa [D] đêm đông [Bm] trả lại tiếng yêu [Em] đầu
 Mặc [Am] người phía sau vì [Bm] người phía trước đang [Em] chờ.
 Ngày hôm [C] ấy đứng [D] bên nhau [Em] ta chẳng nói câu gì
 Lệ hoen [C] mi sao [D] ngăn được người bước [G] đi
 Người ta [C] nói lúc [D] chia ly [Bm] mưa lạnh lùng đến [Em] bất ngờ
 [Am] Như khóc [Bm] thương duyên mình đã [Em] lỡ.
* [Am] Như khóc [Bm] thương người chẳng may [Em] mắn.