[Dm] Cũng đã nhiều năm [G] em không còn như xưa [C] nữa
 Cô đơn nhiều hơn, [F] chênh vênh nhiều hơn
 [Dm] Đôi môi cằn khô, [G] da chai sạn theo năm [C] tháng
 Yêu thương nhạt đi, [F] tàn dần
 [Dm] Em biết thời gian [G] cứ trôi chẳng đuổi kịp [C] nữa
 Mang theo tuổi xuân [F] đã theo gió bay về [Dm] đâu
 Em không thể [E7] níu tay, [Am] chơi vơi
 ĐK: [A7] Đôi lúc em quên [Dm] mình cũng là một đóa [G] hoa
 Loài hoa cần được chăm [C] sóc, yêu chiều và [F] chở che
 Cần được ôm và [Dm] ấp, thêm ân [G] cần
 Để em ngưng những [C] ngại ngần
 [A7] Giá em không quên [Dm] mình cũng là một đóa [G] hoa
 Thời gian làm hoa kia [C] héo, hoa tàn, hoa [F] biến tan
 Để giờ đây em tự [Dm] trách bản thân [E7] mình
 Giận mình không biết [Am] thương mình
 [Dm] Em biết giờ đây, [G] chữ "phai nhạt" dần "đậm [C] nét"
 Ánh mắt của anh, [F] đôi môi của anh
 [Dm] Dẫu ở cạnh em, [G] nhưng tâm hồn anh xa [C] lắm
 Chẳng thể hàn gắn [F] và hâm nóng thêm tình [Dm] yêu
 Em không thể [E7] níu tay chơi [Am] vơi.
 Giờ đây em cảm [F] thấy trái tim như [G] sa mạc
 Thật khô khan cằn [Em] cỗi chẳng thể níu [Am] kéo rồi
 [A] Ước gì có [Dm] thể quay lại để [E7] em có thể [Am] nói với chính [A] mình
 ĐK: [A7] Em hãy luôn tin [Dm] rằng mình là một đóa [G] hoa
 Loài hoa cần được chăm [C] sóc, yêu chiều và [F] chở che
 Cần được ôm và [Dm] ấp, thêm ân [G] cần
 Để em ngưng những [C] ngại ngần.
 [A7] Em hãy luôn tin [Dm] rằng mình là một đóa [G] hoa
 Và chăm cho hoa tỏa [C] sắc, xinh đẹp luôn [F] ngát hương
 Người em yêu sẽ [Dm] mãi luôn bên [E7] mình
 Vì em đã biết [Am] thương mình.