Còn trên đời [Em] này đang xông [A] pha đèo cao dốc [Em] thẳm [D]
  Hay đã [A] về bên [Em] kia, phương trời miên viễn chiêm [A] bao [D]
  Trên đầu [Em] anh cái nón sắt ngày nào ấp ủ
  Mộng mơ của [A] anh là mộng mơ của một con [Em] người.
  Nói:
  Ôi nó khác chi mây trời hiền hòa
  Khác chi bốn mùa êm trôi
  Có tiếng cười thuỷ [A] tinh của vài đứa trẻ
  Và hơi ấm vòng tay [Em] ôm của một người vợ hiền
  Phải thế không [B] anh?
  Bây giờ, bây giờ trong cái nón [Em] sắt của anh
  Để lại bên bờ lau sậy này
  Chỉ có một con ễnh ương [C] mượn vũng nước mưa [D] ở trong đó làm [G] hồ
  [Em] Trong cái nón sắt của anh bây giờ
  Vẫn có đủ [B] trời, vẫn mây hiền hoà trôi
  Và bốn [A] mùa vẫn vậy.
  [Em] Xuân muôn thuở dịu dàng Đông rét lạnh
  Thu khi xám buồn [B] khi dựng vàng nắng quái
  [A] Hạ cháy lửa nung [Em] trời.
  2. Trong cái nón sắt của [Em] anh mặt trời vẫn còn đó
  Ban ngày và ban [A] đêm mặt trăng
  Hoặc [Bm] muôn muôn triệu triệu vì sao
  Vẫn còn [Em] đó, tất cả vẫn còn [C] đó vẫn còn [B7] đó.
  Nhưng [Em] anh, bây [D] giờ anh ở [Em] đâu
  Con ễnh ương vẫn còn gọi tên [A] anh trong mưa [C] dầm
  Tên [D] anh nghe như tiếng thở [Em] dài của lòng đất mẹ
  Dạo tháng [B] ba tên anh lẫn trong tiếng [Em] sấm đầu mùa mưa 
  Nghe như tiếng gầm phẫn [B7] nộ đến từ cuối [Em] trời.
  Hỡi người chiến sĩ đã để [Am] lại
  Cái nón [Em] sắt trên [Am] bờ lau sậy [Em] này
  Anh là [C] ai? Anh là [D] ai? Anh là [B7] ai? [Em]