Hoa máu ngây [Am] ngây cây rừng ngã [E7] chết tôi về không gặp [Am] nàng.
 Đường xưa còn [F] đó chuông chiều thôi [G] đổ nấm mộ ai bơ [C] vơ. [Am] 
 Tóc [A7] tang còn [Dm] đây đong bao nhiêu ân tình [G] đầy.
 Hỡi ai người [F] ra đi không [G] mong khi trở [C] lại.
 Rồi về trông đau [Am] xót.
 Tưởng chừng đi là [E7] giết bao nhiêu chuyện ân [Am] tình.
 ĐK
 Tha La [Am] ơi! Ngày xưa tìm đâu [F] thấy thương [G] nhớ vẫn còn lại [C] đây. [A7] 
 Tha La [Dm] ơi! Người xưa tìm đâu [C] thấy phiêu lãng biết bao giờ [E7] nguôi.
 Ngày [G] tôi ra đi ước hẹn nhiều [C] lời. 
 Vì [E7] đâu ai lỡ hẹn cuộc [Am] đời.
 [G] Ôi Tha La buồn [C] chưa ? Tha La sầu [E7] chưa ? Tha La giận [Am] chưa ?
 Đây cánh hoa [Am] xưa đây tàn hương [E7] cuối đây rừng xanh ngậm [Am] ngùi.
 Người ơi nào [F] biết tôi về thương [G] tiếc với một trời cô [C] liêu. [Am]
 Gió [A7] thu lạnh [Dm] căm như đau thương cho cuộc [G] đời.
 Để tôi nhặt [F] hoa rơi thương [G] riêng cho một [C] người.
 Nghẹn ngào nghe đau [Am] xót 
 Tìm về trong lòng [E7] đất gây bao chuyện u [Am] hoài.