[Bb] Đến lúc sống trong [C] mong đợi, [Am] mới tiếc nuối những [Dm] ngày vui
[Bb] Rằng trong mưa mới [C] mong một tia nắng [F] tươi
[Bb] Những gì anh đã [C] trải qua [Am] vô tình anh đã [Dm] đánh mất
Để [Bb] giờ chợt nhận ra, [C] tự giận mình hoang phí.
ĐK:
Chỉ cho [Dm] anh phải sống [Am] như thế nào, để [Bb] lướt qua niềm cô [F] đơn
Sao cứ [Gm] nhiều hơn nỗi [Am] xót xa phải [Bb] chăng là vì vắng [C] em
Chỉ cho [Dm] anh những cách [Am] quên một người, để [Bb] có thêm một lần [F] cuối
Anh đã [Gm] dặn lòng không [Am] nghĩ về mà [Bb] sao lại càng nhớ [C] thêm.
Chỉ cho [Dm] anh anh có [Am] nên mong chờ, để [Bb] nói lên [C] lời xin [F] lỗi
Dẫu chỉ [Gm] vậy thôi đối [Am] với em cũng [Bb] không xóa hết nỗi [C] đau
Chỉ cho [Dm] anh phải đến [Am] nơi phương nào, để [Bb] có em một lần [F] nữa
Anh có [Gm] thể nào tìm [Am] thấy em và [Bb] sẽ được em thứ [C] tha những sai [Dm] lầm.