2. Em quên [Am] rồi người cùng em sớm tối những lần đón [Em] đưa chiều mưa bước vội
Em quên [F] rồi nụ cười trong nước mắt khi người nói [C] câu mình kết thúc thôi
Chỉ mong [Dm] sao là lời em nói dối người giận [Am] anh nên buông những câu từ tức [D] tối
Mà sao [Dm7] qua bao năm tháng trôi người chẳng [E7] về dù còn nhớ lối
ĐK:
Giọt nước [Am] mắt anh rơi không phải anh tồi
Mà sợ người [F] ta không thương em nhất trên đời
Sợ bờ [Dm] mi em mong manh dễ khóc cười
Sợ trái [E7] tim em đau khi họ lừa dối.
Chỉ cần [Am] đôi môi em luôn nở nụ cười
Thì dù em [F] đang bên ai anh cũng yên lòng rồi
Người vội [Dm] quên khi xưa đã hứa những lời
Rằng sẽ [E7] không khi nào em bên người mới
Em [Am] ơi.