[F] Em xinh tươi cho ai ngắm
 [Em] Hoa rơi lung linh trong nắng
 Em [Dm] về nhà một [C] mình.
 [F] Ban trưa em ru câu hát
 [Em] Nơi con tim em lơ đãng
 Em [Dm] là cơn bão dịu [C] dàng mà làm vỡ tan đi bao nhớ [F] thương
 Bao nhiêu [Em] vấn vương
 Bao nhiêu [Dm] người đang mong chờ [C] em.
 Em khát [F] khao được là cơn gió tự [Em] do
 Cùng em bước [Dm] đi và nghe mây hát [C] cho.
 Và rồi [F] em chợt nhận [Em] ra
 Kia gió [Dm] đưa mây về
 Em vắng [C] anh vai kề.
 Và rồi [F] em chợt nhận [Em] ra
 Khi quanh [Dm] em không còn gì ngoài bóng [C] đêm
 [F] Chẳng một ai thấy [Em] chẳng một ai biết
 [Dm] Chẳng một ai ở đây để [C] ngắm em vui cười.
 [F] Chẳng một ai thấy [Em] chẳng một ai biết
 [Dm] Chẳng một ai ở đây để [C] thấy em.
 [F] Em xinh tươi riêng em ngắm
 [Em] Nhưng sâu trong em hoang vắng
 Em [Dm] chờ đợi điều [C] gì, em đâu biết?
 [F] Hay em đang mong anh về
 Em [Em] đang cô đơn ê chề
 Hay [Dm] em đang cố quên rồi nhớ [C] thêm?
 Và rồi [F] em chợt nhận [Em] ra
 Kia gió [Dm] đưa mây về
 Em vắng [C] anh vai kề.
 Và rồi [F] em chợt nhận [Em] ra
 Khi quanh [Dm] em không còn là anh ở [C] bên.
 [F] Chẳng một ai thấy [Em] chẳng một ai biết
 [Dm] Chẳng một ai ở đây để [C] ngắm em vui cười.
 [F] Chẳng một ai thấy [Em] chẳng một ai biết
 [Dm] Chẳng một ai ở đây để [C] thấy em.
 [F] Khóc bao đêm dài
 [Em] Biết cho ai
 [Dm] Những cơn đau dài càng khiến [C] em gục ngã thêm.
 [F] Phố khuya không người
 Cơn [Em] mưa giờ ấm hơn
 [Dm] Ấm hơn trong lòng em bây [C] giờ.
 Và rồi [F] em đã nhận [Em] ra
 Kia gió [Dm] đưa mây về
 Em vắng [C] anh vai kề.
 Và rồi [F] em đã nhận [Em] ra
 Khi quanh [Dm] em không còn là anh tìm [C] đến.
 [F] Chẳng một ai thấy
 [Em] Chẳng một ai biết
 [Dm] Chẳng một ai ở đây để [C] ngắm em vui cười.
 Và [Am] chẳng là anh thấy.