Vì một [G] lần nhìn em mỉm cười
 Lòng [Em] thầm nhận ra đã thương mất rồi
 [Am] Mà tìm đâu cơ hội
 Dặn [D] lòng phải quên thế thôi
 T-ĐK1:
 [C] Thời [D] gian [Em] trôi đường ta rẽ đôi
 Mà [C] anh cứ như đứa [G] trẻ chẳng dám ngỏ [Em] lời
 Vì em cứ [Am] như mặt trời anh như ngọn [D] đồi xa xôi.
 ĐK1:
 Làm sao [G] nói cho em nghe, kể cho em nghe [Em] những tâm tư đang còn đây
 Liệu em [Am] có vui khi ta, [D] bước đi bên nhau chiều [G] nay?
 Từ lâu [C] trong lòng đã biết [D] em là tất cả, vì [G] vô tư nên em chẳng nhận [Em] ra
 Làm sao để [Am] tim vâng lời bình yên mỗi [D] khi em cười
 Nhìn em thế [G] thôi được rồi
 T-ĐK2:
 [C] Vì [D] anh [Em] như nhà thơ viễn vông
 Còn [C] em khát khao hy [G] vọng, chân trời biển [Em] rộng
 Lời yêu có [Am] nên tỏ bày khi chưa được [D] gì trong tay?
 ĐK1:
 Làm sao [G] nói cho em nghe, kể cho em nghe [Em] những tâm tư đang còn đây
 Liệu em [Am] có vui khi ta, [D] bước đi bên nhau chiều [G] nay?
 Từ lâu [C] trong lòng đã biết [D] em là tất cả, vì [G] vô tư nên em chẳng nhận [Em] ra
 Làm sao để [Am] tim vâng lời bình yên mỗi [D] khi em cười
 Nhìn em thế [G] thôi được rồi
 ĐK2:
 Làm sao [G] nói cho em nghe, kể cho em nghe [Em] hết suy tư trong lòng này
 Vì anh [Am] nhớ em ban mai, [D] nhớ luôn khi em ngủ [G] say
 Làm sao [C] vui thì em nhớ, [D] đau thì em cần, [G] kêu tên anh chẳng ngại [Em] ngần
 Làm sao để [Am] tim vâng lời bình yên mỗi [D] khi em cười
 Nhìn em thế [G] thôi được rồi.