2. Rồi [C] bỗng người đã [D] đến khiến con tim [Em] anh thấy rung động
Đừng chờ chi [C] nữa vì không [D] giữ lỡ mất anh [Em] sao em biết không
Đông hồ thì [C] vẫn cứ [D] trôi, người trên [Em] phố vẫn có đôi
Em [C] à, em [D] ơi
ĐK:
Người ta thành [C] đôi hết rồi [D] đấy, có [Em] yêu thì tỏ bày
Người ta thành [C] đôi hết rồi [D] đấy, anh [Em] ơi sao đắng cay
Người ta thành [C] đôi hết rồi [D] đấy, hay [Em] yêu nhau đi vậy
Người [C] ta có đôi, mình [D] hết đơn côi.
3. [C] Giá [D] như ngày xưa [Em] em cứ gật đầu
Thì giờ em [C] đã [D] không phải ngồi [Em] đây hát như vầy
[C] Giá [D] như ngày xưa [Em] em biết lắng nghe thì giờ [C] này
“Em chẳng cô đơn thế này”
ĐK:
Người ta thành [C] đôi hết rồi [D] đấy, có [Em] yêu thì tỏ bày
Người ta thành [C] đôi hết rồi [D] đấy, anh [Em] ơi sao đắng cay
Người ta thành [C] đôi hết rồi [D] đấy, hay [Em] yêu nhau đi vậy
Người [C] ta có đôi, mình [D] hết đơn côi.