2. Vậy mà anh [Am] đi chẳng câu biệt ly
 Để một mình [Dm] em với bao quạnh hiu
 Chờ mong người [Em] mãi trái tim lạnh giá.
 Em có [Am] biết nơi đây cô đơn từng đêm buồn
 Ôm cay [F] đắng hoang mang bơ vơ lạc lối về
 Dường như niềm [Dm] tin kia đã tan vào không gian
 Đã biến [E7] mất khi anh đành lòng buông tay.
 ĐK:
 [Am] Say trong cơn say anh gọi tên em
 Mà dường như chẳng [Dm] thể níu kéo những dấu yêu trở về
 Giờ [E7] đây em lang thang như một người điên
 Tìm lại bao yêu [F] dấu đã mãi mãi khuất xa tầm [E7] tay.
 [Am] Sao yêu thương hôm qua còn nồng say
 Mà ngày hôm nay [Dm] nước mắt đã ướt đẫm mi nhạt nhoà
 [E7] Sao không ôm em như lần đầu tiên 
 Ngày mà anh nói [F] yêu em sẽ mãi không rời [E7] xa.