2. Nghe đắng môi khi lạc vào [Am] đời mà từng chưa quen biết ai
Lối về thêm đọa đày
Ngày tôi [F] bước chân xa rời phố [Dm] thị
Là đau thương chất [F] đầy theo ngày [E7] tháng năm [Am] dài.
ĐK:
Làm sao tôi quên [F] được vào một đêm [Am] khuya ôm con về quê mẹ
Mà lệ tuôn [D] rơi nghe rã rời cay đắng chơi [Am] vơi
Trời đêm [G] tối không lối đi [C] về
Nhìn [Am] con thơ dại [Dm] khờ mà xót [E7] thương phận duyên [Am] mình.
3. Khi vết thương bao lần ngọt [Am] ngào rồi thời gian qua rất mau
Cũng tàn phai lụi dần
Để năm [F] tháng quên đi đời quá [Dm] khổ
Vì bôn ba giữa [F] đời tôi đành [E7] phải vui [Am] cười.