ĐK: Người con [Dm] gái linh hồn ngỡ ngàng 
 Người con gái tôi lặng lẽ [Gm] rồi 
 Đôi môi [C] nào e ấp nồng [F] say 
 Cho [Bb] nhau nỗi đau tuyệt [A7] vời 
 Từ khi [Dm] ấy em là chim én nhỏ 
 Từ khi ấy tôi đã yếu [Gm] mềm 
 Đôi tay [C] nào nâng bước niềm [F] vui 
 Đam [Gm] mê tháng ngày với [Dm] nàng 
 2. Thôi hãy [Dm] về về một mình [Bb] thôi 
 Giờ tiễn [Gm] đưa em xa mất [Dm] rồi 
 Trên lối [F] mòn còn lại mình [C] ta 
 Tìm mùa [Gm] xuân cho chim én [Dm] về