2. Rồi [C] người ra đi, mang theo mùa [Am] đông yêu dấu xưa
Một mùa [C] đông mà anh cảm thấy hạnh phúc nhất [Em] trong đời anh
Người đã [F] đến và cho đời anh phút giây làm [Em] anh ấm lòng
Giờ người [Dm] đi bỏ quên mùa đông, anh lẻ [G] loi.
ĐK: Người đã ra [C] đi mang theo mùa đông xưa của anh
Người nỡ quên [Am] sao, tim anh giờ đây đau rã [Em] rời
Người hãy [Dm] nói vì sao tình ta chia [Em] đôi đường
Vì sao [F] em bỏ quên mùa đông hạnh [G] phúc
Ở phương [C] xa, em ơi, từ khi vắng em
Tháng năm [Am] trôi, nơi đây mình anh ôm [Em] lặng thầm
Mùa đông [F] đến, lòng anh càng nhớ về em
Vì yêu em, anh luôn mong chờ đơn [G] phương
Người đã lãng quên mùa [C] đông