[Dm] Vẽ những thứ ta đem mang chôn sâu mà [Am] không ai đi tìm được
Rồi vẽ những [Dm] thứ ta đang mơ thuộc về ngày [Am] mai không ai biết trước
Và [Dm] vẽ những góc khuất xung quanh ta rồi [Am] pha thêm chút lòng người
Để cứ [Dm] thế ta cho ra bức tranh mang màu đời ([Am] tranh mang màu đời)
(Và lại mình ta)
[Dm] Miệng nhả khói
[Am] Khói nhả thành lời
(Còn lại mình ta)
[Dm] Lời thả trôi
Và [Am] trôi ra cuộc đời
[Dm] Mơ màng không vội vàng
[Am] Ta đợi bóng đêm kia hóa trời sáng
Lấy [Dm] chút nắng để tô lên sắc xám
Màu hắc [Am] ám ấy đang bám theo làn khói trắng
Lời [Dm] ca ai nghe sao man mác buồn
[Am] Nhạc ai chơi sao nghe khác thường
Dẫn [Dm] ta vào chốn mê cung giữa cả ngàn phương
Ta nguyện lạc [Am] đường để tìm đến người nhạc trưởng
Để hồn [Dm] ta bay như khói nhả
Mờ nhân [Am] ảnh như người cổ xuất thi ca
Mặc cho [Dm] ngoài kia dòng người hối hả
Ta nằm [Am] nhắm mắt cho dòng đời đi qua
Vẫn gửi tâm [Dm] nguyện vào trong bức tranh lớn
Dùng làn [Am] khói để vẽ lên khát vọng này
Để rồi [Dm] mở mắt ra ta nhìn xuống
Chỉ còn lại một [Am] điếu cần duy nhất trong tay
[Dm] Vẽ những thứ ta đem mang chôn sâu mà [Am] không ai đi tìm được
Rồi vẽ những [Dm] thứ ta đang mơ thuộc về ngày [Am] mai không ai biết trước
Và [Dm] vẽ những góc khuất xung quanh ta rồi [Am] pha thêm chút lòng người
Để cứ [Dm] thế ta cho ra bức tranh mang màu đời ([Am] tranh mang màu đời)
(Và lại mình ta)
[Dm] Miệng nhả khói
[Am] Khói nhả thành lời
(Còn lại mình ta)
[Dm] Lời thả trôi
Và [Am] trôi ra cuộc đời